Những năm qua, một số thế lực thù địch, phản động trong và ngoài nước
ra sức tìm cách đẩy mạnh hoạt động “diễn biến hòa bình” nhằm chống lại sự nghiệp
cách mạng của Đảng và nhân dân ta. Chúng biết rất rõ rằng, quân đội là lực lượng
nòng cốt của Đảng và Nhà nước ta, là lực lượng chuyên chính vô sản bảo vệ thành
quả cách mạng, do đó nếu làm suy yếu quân đội, chúng sẽ có cơ hội để chuyển hóa
Việt Nam đi theo quỹ đạo tư bản chủ nghĩa. Một trong những nội dung các thế lực
này tập trung chống phá là lĩnh vực chính trị tư tưởng, trong đó có đòi hỏi phi
lý về “phi chính trị hóa” quân đội.
Theo họ, lực lượng vũ trang không phải trung thành với Đảng Cộng sản
Việt Nam, mà phải “trung lập về chính trị”, “phải trung thành với Tổ quốc và
nhân dân chứ không phải trung thành với bất kỳ tổ chức chính trị nào”… Cùng với
đó, chúng ra sức tuyên truyền xuyên tạc chức năng nhiệm vụ của Quân đội nhân
dân hòng chia rẽ quân đội với Đảng, với nhân dân… Trên nhiều trang mạng xã hội,
chúng cho rằng, quân đội là công cụ của nhà nước, nên chỉ phục tùng nhà nước,
chứ không phục tùng và chịu sự lãnh đạo của bất cứ chính đảng nào; hoặc nhiệm vụ
của lực lượng vũ trang chỉ để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia và phục vụ
nhân dân, nên chỉ phải trung thành với Tổ quốc và nhân dân chứ không phải trung
thành với bất kỳ tổ chức nào... Khi nghe những lập luận này, những người nhẹ dạ,
cả tin dễ bị mắc lừa bởi thứ lý luận hổ lốn mà không biết rằng, đây là thủ đoạn
nhằm chuyển lập trường chính trị của lực lượng vũ trang cách mạng sang lập trường
của bọn cơ hội chính trị, của giai cấp tư sản! Họ đòi quân đội phải “trung lập
về chính trị”, tức là không tham gia hoạt động chính trị, nếu có biến động xảy
ra thì quân đội hãy “đứng ngoài cuộc”, không đứng về phe nào. Họ ra sức bôi nhọ,
nói xấu, đòi xóa bỏ hoạt động công tác đảng, công tác chính trị trong quân đội.
Đồng thời, họ dựng chuyện, bóp méo các sự kiện lịch sử khi quân đội tham gia,
thổi phồng khuyết điểm của một vài đơn vị quân đội và một bộ phận quân nhân,
chiến sĩ trong quá trình làm nhiệm vụ; hạ thấp uy tín của lãnh đạo quân đội qua
các thời kỳ; tuyên truyền xuyên tạc sự lãnh đạo, chỉ đạo của Đảng ta đối với
quân đội trong một số sự kiện... từ đó mà vô hiệu hóa vai trò của quân đội
trong cuộc đấu tranh bảo vệ chính quyền cách mạng.
Mục tiêu của chúng là thúc đẩy sự “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”
trong nội bộ quân đội, làm cho quân đội ta xa rời mục tiêu, lý tưởng cách mạng
và sự lãnh đạo của Đảng; biến chất về chính trị, tiến tới vô hiệu hóa vai trò của
quân đội là chỗ dựa vững chắc của Đảng, Nhà nước và nhân dân trong sự nghiệp bảo
vệ Tổ quốc Việt Nam XHCN. Đây là những thủ đoạn rất tinh vi và thâm độc, nhưng
không có cơ sở cả về lý luận và thực tiễn và chỉ có thể đánh lừa được những người
nhẹ dạ, cả tin.
Để đấu tranh có hiệu quả trước hững luận điệu sai trái đó, mỗi người
cần có nhận thức đúng về những vấn đề sau :
Một là, cần khẳng định rằng, trên thế
giới không có một quân đội của một quốc gia nào “trung lập về chính trị” hay “đứng
ngoài chính trị”, vì quân đội là công cụ bạo lực vũ trang của chính quyền. Cách
đây hơn 200 năm, Clausewitz nhà lý luận quân sự nổi tiếng của nước Phổ đã nói rằng:
“Chiến tranh là sự kế tục của chính trị”, trong khi quân đội ra đời để đáp ứng
nhu cầu của chiến tranh. Luận điểm này được thừa nhận rộng rãi trong cả khoa học
quân sự tư sản lẫn khoa học quân sự vô sản. Chính V.I. Lê-nin cũng đánh giá cao
luận điểm này khi đã thừa nhận “chiến tranh là sự kế tục của chính trị” thì tất
yếu phải thừa nhận: không bao giờ và không ở đâu có thứ quân đội “đứng ngoài
chính trị”, hoặc “trung lập về chính trị”, bởi bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng
có mục tiêu chính trị, phản ảnh lập trường chính trị của các bên tham chiến và
quân đội của các bên tham chiến đều được lực lượng chính trị cầm quyền tổ chức,
giáo dục để thực hiện mục tiêu chính trị đó của cuộc chiến tranh.
Thực tế cho thấy, trên thế giới, đã xảy ra rất nhiều vụ đảo chính,
đảo chính quân sự. Như ở Thái Lan, trong hơn 70 năm qua, quân đội đã thực hiện
19 lần đảo chính và âm mưu đảo chính. Trong khoảng hơn một thập kỷ, từ cuối những
năm của thế kỷ 20 đầu thế kỷ 21 (1990 - 2003), quân đội Mỹ và đồng minh đã tiến
hành bốn cuộc chiến tranh quy mô lớn chống lại các nước độc lập có chủ quyền, bất
chấp dư luận, luật pháp quốc tế và Hiến chương Liên hợp quốc (chiến tranh vùng
Vịnh 1990-1991; chiến tranh Nam Tư 1999; chiến tranh Apganixtan 2001 và chiến
tranh Irắc 2003). Gần đây là việc quân đội Mỹ và NATO tiến hành các cuộc chiến
tranh hoặc can thiệp quân sự ở Trung Đông - Bắc Phi nhằm lật đổ các chế độ “cứng
đầu” và thiết lập chế độ mới theo Mỹ và phương Tây. Vậy sao lại cho rằng quân đội
“trung lập về chính trị” hoặc “không can thiệp về chính trị”!
Hai là, quân đội bao giờ cũng mang bản
chất giai cấp. Quân đội là một thành phần của nhà nước, là công cụ bạo lực vũ
trang của nhà nước để bảo vệ thành quả mà lực lượng chính trị cầm quyền có được
qua các cuộc đấu tranh giành quyền lực. Mục tiêu, lý tưởng chiến đấu của quân đội
là phục vụ cho mục tiêu, lý tưởng của giai cấp đã tổ chức ra nó. V.I. Lê-nin đã
khẳng định: “Quân đội không thể và không nên trung lập. Không lôi kéo quân đội
vào chính trị, đó là khẩu hiệu của bọn tôi tớ, giả nhân, giả nghĩa của giai cấp
tư sản…”.
Thực tiễn trên thế giới cho thấy, quân đội của bất kỳ quốc gia nào
cũng là một lực lượng chính trị quan trọng mà bất cứ nhà nước nào, giai cấp cầm
quyền nào cũng phải nắm lấy để bảo vệ quyền lợi chính trị và kinh tế của mình.
Việc tuyên truyền quân đội chỉ phục tùng nhà nước, không phục tùng Đảng Cộng sản
thực chất là tuyên truyền cho sự chuyển hóa lập trường chính trị của giai cấp
công nhân sang lập trường chính trị của giai cấp tư sản, lôi kéo quân đội tham
gia vào chính trị của giai cấp tư sản. Trên cơ sở đó, thúc đẩy quá trình “tự diễn
biến”, “tự chuyển hóa” trong quân đội và trong xã hội, để khi có đủ điều kiện sẽ
tiến hành lật đổ chế độ xã hội chủ nghĩa mà không cần đến chiến tranh.
Quân đội nhân dân Việt Nam ra đời từ các phong trào đấu tranh
chính trị của quần chúng, được Đảng ta và Bác Hồ kính yêu sáng lập và rèn luyện
để giành và giữ chính quyền cách mạng, nên quân đội ta là một lực lượng chính
trị tin cậy của Đảng và Nhà nước. Quân đội ta là lực lượng nòng cốt của lực lượng
vũ trang nhân dân Việt Nam, là đội quân từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà phục
vụ, sẵn sàng chiến đấu hy sinh “vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội,
vì hạnh phúc của nhân dân”. 70 năm xây dựng, chiến đấu và trưởng thành, Quân đội
ta luôn là lực lượng chính trị trung thành tuyệt đối với Đảng, Tổ quốc và nhân
dân. Điều đó được thể hiện trước hết ở sự thống nhất về mục tiêu chiến đấu của
Quân đội với mục tiêu chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam, đó là độc lập dân tộc
gắn liền với CNXH.
Xây dựng quân đội vững mạnh về chính trị, mà cốt lõi là tăng cường
sự lãnh đạo của Đảng, chăm lo xây dựng bản chất giai cấp công nhân gắn liền với
xây dựng tính nhân dân và tính dân tộc của Quân đội ta là một bài học thành
công của Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh trong việc vận dụng
sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lê-nin về xây dựng quân đội kiểu mới của giai cấp công
nhân ở một nước thuộc địa nửa phong kiến.
Lịch sử cách mạng Việt Nam đã kiểm nghiệm và khẳng định tính đúng
đắn của bài học đó. Ngay từ ngày đầu thành lập, đội Việt Nam Tuyên truyền Giải
phóng quân đã được tổ chức theo mô hình có chi bộ Đảng lãnh đạo; bên cạnh người
đội trưởng, có một cán bộ chính trị chuyên làm công tác chính trị theo đường lối
của Đảng…
Chống âm mưu “phi chính trị hóa” quân đội và tăng cường xây dựng
quân đội vững mạnh về chính trị là hai mặt của quá trình xây dựng Quân đội nhân
dân “cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại”; đòi hỏi phải vạch trần
sự phi lý và nguỵ tạo của quan điểm đòi “phi chính trị hóa” quân đội; đồng thời,
phải thực hiện đồng bộ các giải pháp, tập trung vào các giải pháp chính trị, tư
tưởng, tổ chức và chính sách, làm cho mỗi cán bộ, đảng viên và nhân dân nhận rõ
mọi âm mưu, thủ đoạn chiến lược “diễn biến hòa bình”, gây bạo loạn lật đổ của
các thế lực thù địch. Trong mọi điều kiện, hoàn cảnh luôn giữ vững niềm tin vào
sự lãnh đạo của Đảng, vào thắng lợi của công cuộc đổi mới, kiên định vào con đường
đi lên chủ nghĩa xã hội mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã lựa chọn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét