Thứ Tư, 17 tháng 2, 2021

CHÙM THƠ LÍNH ĐƯỢC GIẢI "THỦ KHOA" VIẾT 40 NĂM TRƯỚC

Đó là chùm Thơ mà chàng lính trẻ Đặng Vương Hưng đã đạt giải “Thủ khoa” của Cuộc vận động sáng tác “Văn, Thơ và Ca khúc cho Thanh niên", do Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh và Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp tổ chức (1981 – 1983) nhân kỷ niệm 50 năm ngày thành lập Đoàn. 


Đây cũng là chùm Thơ đạt giải A duy nhất (các thể loại Văn và Ca khúc chỉ có giải B, không có A). Cuộc vận động vinh dự được Nhà thơ Xuân Diệu tham gia Chung khảo. Trong Lễ trao thưởng, Nhà thơ Vũ Quần Phương đã đọc một bài tổng kết đánh giá chuyên môn rất ấn tượng: "Chất trẻ trong hồn thơ"...

Đính kèm SST này là chùm ảnh minh họa chụp các trang "Mục lục" và "Lời nhà xuất bản" trong cuốn sách "Bản nhạc xanh", giới thiệu những Tác giả và Tác phẩm được giải Cuộc vận động nêu trên, do NXB Thanh niên ấn hành năm 1984...

1. THƯ GỬI MẸ

Sống hết tuổi thơ với mẹ

Con lớn lên rồi

Cùng ba lô và cây súng đi xa…

Lần đầu về thăm nhà

Làng xóm khen con chóng lớn

Lần khác về thăm nhà

Làng xóm khen con béo khỏe

Lần này về thăm nhà

Làng xóm bảo con “nom khác quá”...

Chỉ riêng mẹ, mẹ ơi

Mỗi lần con về rồi

Mẹ vẫn nhìn con âu yếm thế

Áo con rách mẹ vá

Tự tay mẹ nấu cơm con ăn

Tự tay mẹ đun nước con uống

Thấy con vui mẹ cười

Và mẹ lại dặn con những lời

Năm xưa mẹ dạy…

Mẹ ơi!

Chẳng phải bây giờ con mới thấy

Con lớn lên và dáng mẹ hao gày

Nhưng hôm nay con đã hiểu

Ở bên mẹ

Mãi mãi con vẫn là đứa trẻ con

Cây bồ kết nhà ta mỗi ngày một cao hơn

Để lưng mẹ mỗi ngày thêm còng xuống

Cái sân nhỏ mẹ còn thấy rộng

Và đường đi từ bếp lên nhà mẹ đã thấy xa…

Con ước được ở nhà

Tự tay hái chùm bồ kết đầu mùa dâng mẹ gội

Bắc lại giàn trầu để mẹ không phải với

Uốn cây gậy trúc cho lưng mẹ đỡ còng

Và con mong

Mẹ không bao giờ buồn vui mãi...

Thế mà con lại phải ra đi

Hết chiến trường Nam đến chiến trường Bắc

Bởi đất nước mình chưa một ngày hết giặc

Nên con chưa được về bên mẹ, mẹ ơi!

Lục Ngạn, 1978

2. DÁNG NÚI

Dáng núi lụ khụ như ông già

Khi mùa đông đến đám mây sa

Những ngày hanh hao đêm lạnh buốt

Đèo cao khấp khổm đá gan gà

Dáng núi xinh tươi như em gái

Cho mùa xuân tới chợt nhớ ai

Bên dòng suối lạ nhiều hoa lạ

Xôn xao chim hót mỗi buổi mai

Dáng núi khỏe mạnh như chàng trai

Đón mùa hạ sang chang chói nắng

Giữa sầm sập mưa cơn chớp giật

Gió ngàn lồng lộng động trăng sao

Rồi đến mùa thu tự buổi nào

Dáng núi hiền từ như dáng mẹ

Đất trời rộng rãi nắng vàng hoe

Ánh mắt nhìn nhau yêu mến thế!

Suốt dải biên cương lượn trập trùng

Núi ngồi, núi đứng, dáng ung dung

Giục đồng đội tôi đi đánh giặc

Ba lô cây súng trĩu trên lưng…

Lạng Sơn, 1982

3. NGỦ RỪNG

Sáng, còn ở Phong Vân

Trưa, đã lên Làng Cả

Chiều, vượt sông Tà Cang

Đêm, ngủ rừng Xa Lý…

Trăng tròn ơi sáng thế

Trời lại càng mênh mông

Con hươu tác bâng khuâng

Gọi ai hoài lưng núi

Bồi hồi nghe tiếng suối

Nhớ mẹ hát à ơi

Nhấp nháy sao xa vời

Tưởng xóm thôn đỏ lửa

Đống củi còn cháy dở

Đã tí tách sương rơi

Chăn mỏng đắp chung đôi

Ấm cả tình đồng đội

Giấc mơ vừa đến vội

Gà rừng đã gáy ran

Ánh ban mai chưa lên

Lính đã ùa xuống suối…

Chao! Nguồn nước giữa rừng

Rửa mặt sao mà khoái!

Sơn Động, 1979

4. TRĂNG TRÊN CHỐT

Suốt cả ngày quần nhau với giặc

Hố dạn dày, công sự lở loét

Chiến hào đào dọc ngang chi chit

Nắng lửa nung thuốc súng nồng cay

Xác giặc nằm la liệt còn đây…

Mà đêm về chốt bỗng sáng lên

Lạ lùng sao cái cảm giác đầu tiên

Anh em tôi chưa một lần bắt gặp

Bỗng quên đi cái ồn ào chết chóc

Bỗng quên đi cái hiểm nghèo tàn khốc

Chỉ còn lại bao la thiên nhiên

Đâu phải là mơ mộng thần tiên...

Ở trên chốt thấy trăng gần hơn

Xui nhớ đêm mắc võng Trường Sơn

Và bầu trời vời vợi trăng sao

Lại nhớ câu “Đầu súng trăng treo”

Vầng trăng nào soi bước những đoàn quân? Vầng trăng nào trèo đèo vượt thác?

Và vầng trăng nào sáng trên vọng gác…?

Ôi những vầng trăng đã theo người bao lần đi đánh giặc

Đêm nay lại về tỏa dịu chốt tiền tiêu...

Lạng Sơn, 1979 – 1980


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét